Tôi cứ nghĩ sau tất cả những mất mát – từ việc mất con cho đến những ngày dài lo lắng trong bệnh viện vì bố chồng tai biến – gia đình tôi rồi sẽ biết trân quý nhau hơn. Tôi đã từng tin vào sự hối cải của chồng, từng tin vào một lần tha thứ là đủ để người ta quay đầu. Nhưng không. Một lần nữa, tôi phát hiện ra anh vẫn lén lút giữ liên lạc với người cũ.
Trong cơn say, anh không gọi cho vợ con mà nhắn tin cho cô ấy. Và khi tôi đối diện thẳng thắn, anh thừa nhận… vẫn chưa quên được người ta. Giữa những vết thương cũ chưa lành, tôi lại phải gánh thêm một nhát đau mới. Tôi không biết liệu mình nên tiếp tục hay buông bỏ…
Giữa tha thứ và buông bỏ: Tôi phải làm sao khi chồng thừa nhận vẫn yêu người khác?
Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ viết ra những dòng này – về một cuộc hôn nhân tưởng chừng như hoàn hảo, về người đàn ông tôi đã yêu từ thuở đại học, và cả nỗi đau tôi đang cố gắng chôn giấu. Chúng tôi là mối tình đầu của nhau. Trải qua những năm tháng tuổi trẻ đầy cảm xúc, những lần giận hờn rồi làm lành, cuối cùng cũng về chung một nhà. Cả hai đều là bác sĩ, công việc ổn định, có nhà cửa đàng hoàng và một cô con gái 4 tuổi ngoan ngoãn, đáng yêu. Trong mắt mọi người, gia đình tôi là hình mẫu lý tưởng: vợ chồng cùng đi làm, đưa đón con, vui vẻ, hòa thuận.
Vậy mà… có những điều tưởng như không thể lại có thể xảy ra. Tôi phát hiện chồng mình có mối quan hệ tình cảm với một cô nhân viên tiếp thị ở phòng khám. Mối quan hệ chỉ mới ở giai đoạn thân mật, nhắn tin, nắm tay – nhưng thế là đủ để tim tôi vỡ vụn. Anh giấu nhẹm mọi thứ, xoá tin nhắn, cố tỏ ra bình thường.
Đến một ngày vì say rượu, anh quên xoá tin nhắn – và tôi phát hiện tất cả. Dù sốc đến tột cùng, tôi vẫn phải kìm nén để không làm rối loạn bữa cơm sum họp với gia đình hai bên đang ở lại chơi. Tôi đã tha thứ. Không phải vì không đau, mà vì tôi muốn giữ cho con gái mình một gia đình đủ đầy. Anh cũng đã cố gắng sửa sai, đi học các lớp về hôn nhân, cố gắng thay đổi. Dù lòng tôi vẫn đầy nghi ngờ và tổn thương, tôi chọn tin một lần nữa.
Nhưng rồi, sau năm tháng ngỡ là yên bình, gia đình tôi liên tiếp trải qua những cú sốc lớn: bố chồng bị tai biến, tôi bị mất thai… Tôi đã nghĩ, có lẽ sau tất cả, chúng tôi sẽ biết quý trọng nhau hơn. Cho đến một đêm, linh cảm của người phụ nữ mách tôi kiểm tra điện thoại của anh.
Một lần nữa, tôi phát hiện anh nhắn tin cho cô gái kia. Dù chỉ là vài lời hỏi han khi say, nhưng anh vẫn âm thầm xoá đi như thói quen cũ. Tôi hỏi, anh chối. Tôi gặng, anh vẫn im lặng. Cuối cùng, khi tôi đối mặt thẳng thắn, anh thừa nhận: anh còn yêu cô ấy, anh đang cố quên, và anh cần tôi giúp anh quên cô ấy đi. Lúc đó, tôi chỉ thấy một nỗi trống rỗng lan khắp lòng mình. Làm sao tôi có thể giúp anh quên người phụ nữ khác trong khi chính tôi đang chới với giữa tha thứ và phản bội? Anh nói yêu tôi, yêu gia đình này, nhưng cũng không buông bỏ được người kia. Anh muốn giữ tất cả, nhưng người đau lại là tôi.
Tôi đang mắc kẹt. Giữa việc rời đi – nhưng thương con, thương cha mẹ hai bên, thương bố tôi đang mắc ung thư giai đoạn cuối… và việc ở lại – nhưng luôn lo sợ một lần nữa bị phản bội, luôn hoài nghi mỗi khi anh ra ngoài, về muộn hay nhắn tin với ai đó. Tôi không biết mình sẽ chọn gì.
Tôi viết những dòng này không phải để kể khổ. Mà là để hỏi – liệu ai đó ngoài kia có câu trả lời giúp tôi? Liệu có ai từng đứng trước ngã rẽ này, và đã vượt qua như thế nào? Và nếu bạn đang đọc bài viết này khi trái tim mình đang hướng về một người không phải vợ/chồng mình – xin hãy dừng lại. Chỉ một phút yếu lòng của bạn, cũng có thể là mãi mãi của một ai đó. Tổn thương sau ngoại tình không phải thứ có thể xóa đi – nó chỉ nằm yên đâu đó trong tim, để rồi mỗi lần khẽ chạm vào, lại nhói lên như mới.