Có câu nói: “Tin bạn, mất bồ.” Tôi chưa từng nghĩ câu này sẽ vận vào đời mình, cho đến khi người bạn thân nhất, người tôi từng xem như chị em, khiến tôi nhận lấy cú sốc đau đớn nhất. Câu chuyện này không chỉ là nỗi đau mất tình yêu, mà còn là bài học sâu sắc về lòng tin và sự chân thành trong các mối quan hệ.
Tin bạn thì mất bồ: Bài học đau lòng về niềm tin
Tôi 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, đang chập chững bước vào giai đoạn thử việc tại một công ty. Cuộc sống của tôi lúc đó đầy những mơ mộng và thử thách, đặc biệt là trong tình yêu. Người yêu tôi, 26 tuổi, đã có một công việc ổn định, là người chững chạc và đáng tin cậy. Chúng tôi quen nhau được ba tháng, một khoảng thời gian tuy ngắn nhưng đủ để tôi cảm nhận được sự gắn bó. Mối quan hệ của chúng tôi kín đáo, không phô trương trên mạng xã hội, bởi tôi luôn muốn giữ những điều riêng tư cho riêng mình. Người duy nhất tôi mở lòng chia sẻ về chuyện tình cảm là cô bạn thân từ thời đại học.
Cô ấy và tôi quen nhau từ năm nhất, cùng nhau trải qua những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Chúng tôi từng thức khuya ôn thi, cùng nhau đi ăn vặt, chia sẻ những bí mật nhỏ nhất. Sau khi ra trường, chúng tôi tiếp tục thuê trọ chung, trở thành chỗ dựa tinh thần cho nhau trong giai đoạn chuyển giao đầy khó khăn của cuộc sống. Với tôi, cô ấy không chỉ là bạn, mà còn như người thân. Vì thế, tôi không ngần ngại kể cho cô ấy mọi chi tiết về người yêu mình, từ những khoảnh khắc ngọt ngào đến những lần bất đồng.
Một lần, tôi nảy ra ý định để cô ấy gặp người yêu mình. Tôi muốn nghe ý kiến khách quan từ người bạn thân, muốn biết cô ấy nghĩ gì về anh, liệu anh có thực sự là người phù hợp với tôi. Buổi gặp gỡ diễn ra vui vẻ, ít nhất là tôi nghĩ vậy. Cô ấy cười nói tự nhiên, còn anh cũng tỏ ra thân thiện. Tôi yên tâm, nghĩ rằng mình đã có một quyết định đúng khi để hai người quan trọng nhất trong cuộc sống mình gặp nhau.
Mối quan hệ của tôi và anh diễn ra êm đềm, cho đến một ngày chúng tôi cãi nhau to. Mâu thuẫn bắt nguồn từ những hiểu lầm nhỏ, nhưng cả hai đều bướng bỉnh, không ai chịu nhường ai. Cuộc cãi vã kéo dài cả tuần, khiến tôi mệt mỏi và tổn thương. Như mọi khi, tôi tìm đến cô bạn thân để giãi bày.
Nghe tôi kể, cô ấy phán: “Cãi nhau kiểu này trẻ con quá. Sao không nói chuyện thẳng thắn để giải quyết?” Lời khuyên của cô ấy lúc đó với tôi như một lời chỉ dẫn quý giá. Tôi quyết định chủ động nhắn tin làm lành, nhưng anh đáp lại lạnh lùng, như thể chẳng còn quan tâm.
Tôi lại kể cho bạn, và lần này cô ấy nói: “Nếu anh ta trẻ con, lạnh nhạt thế này, mày nên dừng lại. Tình yêu phải xuất phát từ hai phía. Mày cố gắng mà anh ta không đáp lại, thì giữ làm gì?”
Tin tưởng bạn, tôi đấu tranh nội tâm rất nhiều trước khi quyết định chia tay. Tôi nghĩ rằng mình xứng đáng với một người trân trọng mình hơn, và có lẽ cô ấy đúng khi nói anh không phù hợp. Nhưng tôi không ngờ rằng, chính quyết định này đã mở ra một bi kịch.
Chẳng bao lâu sau, cô bạn thân bất ngờ thông báo sẽ chuyển ra ngoài. “Tao đổi việc, chỗ này xa quá, nên dọn đi ở với đứa em họ cho tiện” cô ấy nói. Tôi không nghi ngờ gì, thậm chí còn giúp cô ấy thu dọn đồ đạc, sắp xếp hành lý. Với tôi, đó là cách thể hiện tình bạn, dù trong lòng có chút hụt hẫng vì sẽ không còn sống chung như trước.
Rồi một ngày, khi đang lướt Facebook, tôi như chết lặng. Trước mắt tôi là bức ảnh người yêu cũ và cô bạn thân chụp đôi, tay trong tay, nụ cười rạng rỡ. Dòng trạng thái đi kèm như một nhát dao: “Chiến thắng tâm lý mới là điều cốt lõi.” Tôi run rẩy, không tin vào mắt mình. Cảm giác choáng váng khiến tôi gần như không thở nổi. Tôi nhắn tin hỏi cô ấy, cố giữ bình tĩnh:
Sao mày lại hẹn hò với anh ấy?
Mày chia tay rồi, anh ấy đâu còn là người yêu mày nữa!
Chính mày khuyên tao chia tay, bảo anh ấy trẻ con
Thì đúng thế! Mày suy nghĩ chín chắn, anh ấy trẻ con, nên tao mới khuyên mày.
Thế sao mày lại hẹn hò với anh ấy?
Anh ấy độc thân sau khi chia tay mày.
Tao cũng trẻ con, hợp với anh ấy, nên tao tiến tới.
Mày chia tay, tao mới có cơ hội!
Mày khuyên tao dừng lại, giờ mày lại nhảy vào?
Tao chỉ khuyên, còn quyết định là của mày.
Mày không hợp, nhưng tao hợp, thế thôi.
Cuộc trò chuyện kết thúc với việc cô ấy chặn tôi trên mọi nền tảng. Tôi sụp đổ. Từng lời nói, từng hành động của cô ấy hiện lên trong đầu tôi như một cuốn phim quay chậm. Hóa ra, tất cả những lời khuyên, những cái gật đầu đồng cảm, chỉ là một phần của kế hoạch để cô ấy chiếm lấy người yêu tôi. Tôi không chỉ mất đi tình yêu, mà còn mất đi một người bạn mà tôi từng xem là gia đình.
Câu nói “Tin bạn, mất bồ” giờ đây không chỉ là một câu nói, mà là nỗi đau khắc sâu trong tim tôi. Tôi đã quá ngây thơ, đặt niềm tin sai chỗ, để rồi nhận về sự phản bội cay đắng. Nhưng từ nỗi đau này, tôi học được rằng không phải ai gần gũi cũng đáng tin, và không phải lời khuyên nào cũng xuất phát từ thiện ý. Tôi sẽ tiếp tục bước đi, mang theo bài học đắt giá này, cẩn trọng hơn trong việc chọn người để sẻ chia và trân trọng bản thân mình hơn.