Tâm sự 1Love

Ly hôn ở tuổi 26: Sự giải thoát hay một cú trượt dài?

08/04/2025

26 tuổi – cái tuổi nhiều người vừa mới bắt đầu xây dựng mái ấm, thì cô lại đối mặt với tờ đơn ly hôn. Sau ba năm hôn nhân đầy nước mắt, bị phản bội nhiều lần, sống trong một gia đình chồng thờ ơ, người phụ nữ ấy đã chọn buông tay.

Ly hôn tuổi 26 là một cú ngã, là mất mát, nhưng cũng có thể là sự giải thoát khỏi những đau đớn kéo dài. Liệu quyết định này là khởi đầu cho một cuộc đời mới hay là bước trượt dài khiến cô đánh mất niềm tin vào tình yêu mãi mãi?

Ly hôn ở tuổi 26

26 tuổi ly hôn: Tôi có đang đánh mất tất cả hay vừa cứu lấy chính mình?

Tôi chưa từng nghĩ, ở cái tuổi 26, tôi lại trở thành một single mom, một người phụ nữ qua một lần đò. Tuổi 26 – lẽ ra phải là thời điểm tôi tận hưởng thanh xuân, tận hưởng tình yêu và vun đắp tổ ấm nhỏ. Nhưng giờ đây, tôi ngồi lặng lẽ viết ra những dòng này với một cái đầu trống rỗng, lòng trĩu nặng và đôi mắt chẳng thể khô.

Tôi lấy chồng hơn mình 5 tuổi. Tôi không phải cô gái xinh xắn, cũng chẳng dịu dàng như người ta, nhưng tôi đã yêu và tin anh bằng tất cả sự chân thành. Chúng tôi có một bé gái sắp tròn 3 tuổi – con bé là lý do duy nhất khiến tôi mạnh mẽ đến tận bây giờ. Chỉ vài tháng nữa thôi là sinh nhật con, vậy mà tôi lại thấy lòng mình buồn đến lặng người.

Từ ngày về làm dâu, tôi mới biết chồng mình đang nợ nần chồng chất, nhưng chẳng ai – kể cả gia đình chồng – biết anh nợ bao nhiêu. Tôi từng nghĩ “có khó khăn thì vợ chồng cùng nhau gánh vác”, nhưng anh lại không hề cho tôi một cơ hội nào. Tôi sinh con mà không được chồng nuôi nấng, cũng chẳng được chia sẻ một đồng tiền. Mãi tới khi con hơn 2 tuổi, anh mới bắt đầu đóng học phí. Những năm tháng ấy, tôi đã quen với việc tự thân lo liệu mọi thứ.

Ba năm làm vợ, tôi khóc nhiều hơn cười. Những lúc bị bố chồng mắng mỏ, chửi bới, chồng tôi chưa một lần đứng ra bênh vực. Có lẽ, điều đau lòng nhất trong hôn nhân không phải là cãi vã, mà là sự thờ ơ từ người đầu ấp tay gối. Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình cố gắng, mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng không, chồng tôi không chỉ vô tâm mà còn phản bội.

Anh ta lén lút qua lại với người yêu cũ, rồi đến cả một cô gái kém anh 2 tuổi. Tôi phát hiện, đối chất, thì anh chối. Lúc nào cũng là câu “Không có gì đâu” như một điệp khúc nhàm chán và đau lòng. Tôi từng nói chuyện với mẹ chồng – mong được sẻ chia – thì bà lại buông một câu: “Ở được thì ở, không thì ly hôn.” Thật sự, chưa khi nào tôi cảm thấy mình cô đơn như trong chính ngôi nhà của mình.

Và rồi hôm nay, chính chồng tôi là người mở lời đề nghị ly hôn. Tôi đã bật khóc, không phải vì tiếc một cuộc hôn nhân, mà vì thất vọng với chính mình – vì đã cố gắng quá nhiều trong một mối quan hệ chỉ có mình tôi nỗ lực.

Tôi đã nghĩ đến chuyện níu kéo, đã từng đặt câu hỏi: “Liệu có ai thật lòng đến bên mình nữa không, khi tôi đã từng đổ vỡ, có con, và chẳng còn tin vào tình yêu?” Nhưng rồi, nhìn lại những gì mình đã chịu đựng, tôi hiểu: Không ai đáng phải sống mãi trong nỗi đau chỉ vì sợ một tương lai chưa đến.

Bố mẹ tôi bảo: “Người như vậy không phải tiếc, ly hôn sớm còn đỡ khổ.” Tôi đã nghe, và cuối cùng, lần đầu tiên trong suốt ba năm làm vợ, tôi chọn buông. Tôi không khóc nức nở như mọi lần. Tôi chỉ thấy lòng mình bình yên đến lạ. Tôi biết nhiều người sẽ bảo tôi nên nghĩ cho con. Nhưng một người bố chẳng hề yêu thương, chẳng quan tâm, thì gặp hay không có khác gì nhau? Tôi thà để con tôi lớn lên với một người mẹ mạnh mẽ, còn hơn để con phải nhìn thấy mẹ đau khổ trong một gia đình chỉ còn vỏ bọc.

Nếu có điều gì tôi muốn gửi tới những cô gái còn đang mộng mơ về hôn nhân, thì đó là: Đừng cưới người bạn yêu đến cuồng si, mà hãy lấy người yêu bạn thật lòng. Yêu một chiều là đau, nhưng hy sinh vô điều kiện cho người không xứng đáng còn đau hơn gấp bội. Hãy tỉnh táo trước khi bước vào hôn nhân.

Đừng nghĩ rằng bạn có thể thay đổi một người đàn ông. Hôn nhân không phải là nơi để bạn làm lại con người họ, mà là nơi cả hai cùng bước đến với sự tôn trọng, thấu hiểu và chân thành. Tôi đã từng đau. Và tôi biết, có thể tôi sẽ còn đơn độc rất lâu. Nhưng tôi tin, cuộc sống của tôi – kể từ sau ly hôn – mới thực sự là hành trình của chính tôi, không còn sống vì ai khác, không còn phải cúi đầu trước sự vô tâm của người từng gọi là chồng.

Hình ảnh và nội dung được sưu tầm từ chia sẻ của người dùng. Khi bạn phát hiện dấu hiệu về bản quyền bài viết, hãy liên hệ cho chúng tôi để xử lý.

Tác giả: Hải Đình

Bài viết liên quan

Tôi chọn rời đi khi biết bạn trai quá giàu

Tôi chọn rời đi khi biết bạn trai quá giàu

Tôi chưa từng nghĩ rằng sự khác biệt về gia thế lại có thể khiến trái tim mình rối bời đến thế. Khi bắt đầu mối quan hệ với anh, mọi thứ đều ngọt ngào và vui vẻ. Nhưng khi…
22/04/2025
Bạn thân khuyên tôi chia tay người yêu và rồi họ yêu nhau

Bạn thân khuyên tôi chia tay và rồi họ yêu nhau

Có câu nói: “Tin bạn, mất bồ.” Tôi chưa từng nghĩ câu này sẽ vận vào đời mình, cho đến khi người bạn thân nhất, người tôi từng xem như chị em, khiến tôi nhận lấy cú sốc đau đớn…
22/04/2025
Lây bệnh do tình một đêm, tôi có nên thú nhận với vợ

Lây bệnh do tình một đêm, tôi có nên thú nhận với vợ?

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này. Một người đàn ông đã có gia đình, một người vợ hiền lành, chung thủy, một mái ấm mà tôi luôn tự hào – vậy mà chỉ vì…
09/04/2025
Chồng có thói quen xấu khi xa nhà

Phát hiện thói quen khó chấp nhận của chồng khi xa nhà

Tôi từng tin rằng, sau những sóng gió, vợ chồng mình đã đủ thấu hiểu để gìn giữ hạnh phúc. Thế nhưng, mọi thứ sụp đổ chỉ vì một thói quen mà anh luôn lặp lại mỗi lần xa nhà.…
08/04/2025
1love
Quét mã QR để tải ứng dụng 1Love
1love

Ứng dụng 1Love

Kết bạn, hẹn hò nghiêm túc

Cài đặt