Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này. Một người đàn ông đã có gia đình, một người vợ hiền lành, chung thủy, một mái ấm mà tôi luôn tự hào – vậy mà chỉ vì một phút yếu lòng, tôi đã tự tay phá hỏng tất cả. Giờ đây, tôi không chỉ mang trong mình nỗi ân hận mà còn cả nỗi sợ hãi tột độ: tôi đã mắc bệnh tình dục sau một lần “bóc bánh trả tiền” với một cô gái lạ.
Điều tồi tệ hơn là tôi sắp phải đối diện với vợ mình, người phụ nữ không bao giờ xứng đáng phải chịu đựng những gì tôi gây ra. Tôi nên làm gì đây? Thú nhận hay giấu kín?
Một phút sai lầm trong chuyến công tác
Chuyện bắt đầu từ chuyến công tác kéo dài 3 tháng xa nhà. Xa vợ, xa gia đình, tôi dần cảm thấy cô đơn và trống rỗng. Công việc áp lực, những buổi tối chỉ có một mình trong căn phòng khách sạn lạnh lẽo khiến tôi đôi lúc muốn tìm thứ gì đó để “giải khuây”. Rồi một hôm, một người bạn đồng nghiệp rủ tôi đi bar. Anh ta bảo: “Đàn ông mà, lâu lâu phải xả stress một chút, không sao đâu”. Lúc đó, tôi đã từ chối, nhưng anh taa bạn cứ khích tôi: “Chỉ vui vẻ một chút thôi, có ai biết đâu mà”. Tôi đã để những lời đó len lỏi vào tâm trí mình.
Đêm hôm đó, sau vài ly rượu, tôi không còn tỉnh táo nữa. Một cô gái trong bar tiếp cận tôi – cô ta xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm, và rõ ràng là một “gái bao” chuyên nghiệp, làm việc để phục vụ những người như tôi khi họ có nhu cầu. Tôi biết điều đó, nhưng trong cơn say và sự yếu lòng, tôi đã đồng ý đi cùng cô ta. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, không cảm xúc, không tình cảm, chỉ là một giao dịch đơn thuần. Tôi nghĩ đó chỉ là một lần “vui vẻ”, một bí mật sẽ chôn vùi theo chuyến công tác này. Nhưng tôi đã lầm.
Hậu quả không ngờ tới
Gần cuối chuyến công tác, tôi bắt đầu thấy ngứa ngáy và khó chịu ở vùng kín. Ban đầu, tôi nghĩ chỉ là dị ứng hay vấn đề nhỏ, nhưng rồi những nốt đỏ xuất hiện, càng ngày càng nhiều. Tôi hoảng loạn, vội vàng đi khám bác sĩ ở một phòng khám tư nhân để tránh ai đó quen biết phát hiện. Kết quả như một cú đấm vào mặt: tôi mắc một căn bệnh lây truyền qua đường tình dục. Bác sĩ nói bệnh này khó chữa, cần điều trị lâu dài, và quan trọng hơn – nó rất dễ lây. Tôi chết lặng. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: “Làm sao tôi có thể đối diện với vợ mình đây?”
Nỗi dằn vặt và những lựa chọn khó khăn
Vợ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời. Cô ấy chung thủy, dịu dàng, hết lòng vì gia đình. Trong suốt những năm tháng hôn nhân, chưa bao giờ tôi nghi ngờ tình yêu hay sự tận tụy của cô ấy dành cho tôi và các con. Cô ấy không bao giờ nghĩ đến bất kỳ người đàn ông nào ngoài tôi. Vậy mà tôi, kẻ phản bội, lại mang về một thứ có thể hủy hoại cuộc sống của cô ấy chỉ vì một phút ngu ngốc.
Tôi đã nghĩ đến việc thú nhận. Nhưng mỗi lần tưởng tượng ra cảnh cô ấy khóc lóc, thất vọng, hay thậm chí đòi ly hôn, tôi lại không đủ can đảm. Vợ tôi vốn nhạy cảm, cô ấy sẽ sốc nặng nếu biết sự thật, nhất là khi tôi còn mắc bệnh. Tôi sợ cô ấy sẽ không chịu đựng nổi cú sốc ấy, sợ rằng gia đình nhỏ của chúng tôi sẽ tan vỡ mãi mãi.
Nhưng nếu không nói, tôi cũng không thể trốn tránh “chuyện ấy” với vợ. Sau 3 tháng xa nhau, chắc chắn cô ấy sẽ mong chờ những phút giây gần gũi. Tôi không thể viện cớ từ chối mãi được. Và nếu vô tình lây bệnh cho cô ấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Nghĩ đến cảnh vợ tôi – người vô tội – cũng phải chịu đựng những đau đớn, xấu hổ mà tôi đang trải qua, lòng tôi như thắt lại.
>> Tìm hiểu:
Người bạn – kẻ đã rủ tôi đi bar hôm đó – khuyên tôi nên xin ở lại thêm một thời gian để điều trị cho khỏi bệnh rồi mới về. Anh ta bảo: “Cứ nói với công ty là dự án chưa xong, cần thêm thời gian. Chữa khỏi rồi về, vợ mày sẽ không nghi ngờ gì đâu”. Nghe thì hợp lý, nhưng thực tế không đơn giản như vậy. Công ty không dễ dàng đồng ý cho tôi kéo dài thời gian công tác mà không có lý do chính đáng. Mà tôi thì có thể bịa ra lý do gì đây? Chưa kể, bác sĩ nói bệnh của tôi cần điều trị lâu dài, có thể vài tháng, thậm chí cả năm mới ổn định. Tôi không thể trì hoãn mãi được.
Càng đến gần ngày về nhà, tôi càng rơi vào trạng thái hoảng loạn. Tôi mất ăn mất ngủ, đầu óc lúc nào cũng quay cuồng với những câu hỏi không lời đáp. Thú nhận ư? Làm sao tôi dám nhìn vào mắt vợ mà nói ra sự thật kinh khủng ấy? Giấu giếm ư? Làm sao tôi sống nổi với nỗi dằn vặt và nguy cơ lây bệnh cho người tôi yêu thương nhất? Tôi cảm thấy mình như kẻ tội đồ, không lối thoát.
Tôi phải làm gì đây?
Giờ đây, khi chỉ còn vài ngày nữa là tôi phải lên chuyến bay về nhà, tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời. Tôi biết mình sai, sai khủng khiếp. Tôi ân hận đến mức muốn tự trừng phạt bản thân, nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì. Tôi chỉ muốn bảo vệ vợ mình, bảo vệ gia đình mình, nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu. Có lẽ tôi sẽ tìm một bác sĩ khác để xin ý kiến lần nữa, hy vọng có cách điều trị nhanh hơn.
Có lẽ tôi sẽ tìm cách nói dối tạm thời để trì hoãn chuyện gần gũi với vợ cho đến khi tôi chắc chắn mình không còn nguy cơ lây bệnh. Nhưng tất cả chỉ là “có lẽ”. Tôi vẫn rối như tơ vò, vẫn sợ hãi, vẫn day dứt.
Nếu bạn đọc được những dòng này, bạn nghĩ tôi nên làm gì? Thú nhận hay im lặng? Làm sao để tôi chuộc lại lỗi lầm này mà không đánh mất người vợ tôi yêu thương nhất? Tôi không mong được tha thứ, chỉ mong tìm ra một lối thoát để ít nhất, cô ấy không phải chịu tổn thương vì tôi thêm nữa.