Tôi từng tin rằng, sau những sóng gió, vợ chồng mình đã đủ thấu hiểu để gìn giữ hạnh phúc. Thế nhưng, mọi thứ sụp đổ chỉ vì một thói quen mà anh luôn lặp lại mỗi lần xa nhà. Không phải ngoại tình, nhưng cũng đủ khiến tôi cảm thấy bị phản bội và đơn độc. Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi: đây là chồng mình – hay chỉ là một người xa lạ sống chung mái nhà?
Khi lòng tin không còn, liệu hôn nhân có còn đáng giữ?
Tôi đã sống trong một cuộc hôn nhân kéo dài 6 năm, từng nghĩ rằng chúng tôi đủ yêu thương để vượt qua mọi sóng gió. Chúng tôi có với nhau một đứa con, từng cùng nhau gây dựng cuộc sống, từng tưởng rằng mình là điểm tựa của nhau. Nhưng rồi có những vết rạn bắt đầu xuất hiện – âm thầm, chậm rãi, và cuối cùng khiến lòng tin trong tôi hoàn toàn sụp đổ.
Hai năm trước, tôi phát hiện ra anh dùng tài khoản ảo để nhắn tin tán tỉnh, “trò chuyện riêng” với nhiều cô gái. Việc đó diễn ra cả trước và sau khi quen tôi. Tệ hơn, trong thời gian đi công tác xa nửa năm, anh dùng ứng dụng hẹn hò để tìm kiếm những cuộc gặp gỡ không tình cảm – anh nói thẳng là tình một đêm chỉ là “bóc bánh trả tiền”.
Chúng tôi đã có một cuộc cãi vã dữ dội. Anh xoá mọi ứng dụng, hứa sẽ không tái phạm. Vì con, vì danh dự của gia đình hai bên, tôi chọn cách tha thứ. Nhưng từ giây phút đó, tôi nhận ra mình không còn yêu anh như trước. Tôi vẫn sống cùng anh, nhưng không còn đặt anh vào trái tim mình nữa. Tôi cư xử với anh như một người lạ có nghĩa vụ sống chung. Hai năm nay, chúng tôi chuyển về làm cùng chỗ.
Cả ngày đối diện nhau, tưởng gần gũi, nhưng thật ra khoảng cách chưa bao giờ xa đến vậy. Tôi vẫn thấy anh có thói quen lén lút tìm ảnh các cô gái, lướt qua rồi thoát ra. Anh không làm gì sai — ít nhất là theo nghĩa đen. Nhưng với tôi, chừng ấy cũng đủ để những nghi ngờ trong lòng không bao giờ ngủ yên. Gần đây, anh nói muốn chuyển về quê sống cùng bố mẹ già.
Tôi phản đối, vì nơi đó không phù hợp cho con tôi học hành, phát triển. Anh bảo: “Em không theo được thì thôi, mỗi người một nơi.” Lúc ấy, tôi mới hiểu: trong dự định tương lai của anh, không có tôi. Tôi chưa bao giờ là ưu tiên, chưa từng được đặt vào chỗ quan trọng.
Tôi có công việc, có tài chính riêng. Tôi không phụ thuộc vào anh – chưa bao giờ. Nếu chúng tôi ly hôn, anh ra đi với hai bàn tay trắng. Tôi biết điều đó, anh cũng biết. Và tôi lo, liệu cú sốc mất con, mất vợ, mất cả kinh tế có đẩy anh đến bờ vực? Gần đây, trong một lần cãi vã, tôi buột miệng nói: “Đợi khi anh ổn định rồi, tôi sẽ ly hôn.” Anh im lặng, rồi bật khóc.
Tôi tự hỏi, nếu quay lại, liệu tình cảm có thể xây dựng lại được không? Tha thứ cho một người từng phản bội nhiều lần — có phải là ngu ngốc không? Hay tôi đang sợ cảm giác có lỗi, sợ ánh mắt người đời, sợ con không có đủ cha lẫn mẹ?
Tôi đã từng tha thứ. Đã từng cố gắng. Nhưng đến thời điểm này, tôi không chắc mình còn đủ lý do để tiếp tục. Tôi cần một lời khuyên — từ ai đó khách quan và đủ bình tâm: Liệu đã đến lúc tôi nên buông tay?