Tôi đã đánh mất tất cả chỉ vì một lần sai lầm, và giờ đây, tôi chỉ còn lại nỗi ân hận khôn nguôi.
Cuộc sống đôi khi giống như một cuốn phim, chậm rãi trôi qua từng ngày, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc sai lầm, mọi thứ có thể sụp đổ không thể cứu vãn. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ vì một phút say nắng, ngã vào vòng tay mối tình đầu sau 25 năm gặp lại, tôi đã tự tay phá hủy gia đình mình – nơi từng là niềm tự hào trong mắt bao người.
Tôi từng có một gia đình mà ai cũng ngưỡng mộ: một người chồng tài giỏi, thành đạt, giữ vị trí giám đốc, và hai đứa con ngoan ngoãn – một trai, một gái. Trong mắt mọi người, tôi như “bà hoàng” sống trong truyện cổ tích. Nhưng đằng sau vẻ hào nhoáng ấy là một cuộc sống ngột ngạt. Chồng tôi, dù chu đáo và giàu có, lại kiểm soát tôi trong mọi việc. Tôi không có tự do, không được làm điều mình muốn, chỉ quanh quẩn với việc nhà và chăm sóc con cái. Thậm chí, để tham dự buổi họp lớp sau 25 năm, tôi phải năn nỉ anh suốt hai tháng.
Tôi từng tự hỏi: “Tại sao mình lại chấp nhận sống như vậy? Tại sao không tìm cách thoát ra, tự mình kiếm tiền và sống đúng với bản thân?”. Nhưng câu hỏi ấy mãi không có lời đáp, cho đến ngày tôi gặp lại mối tình đầu.
Tôi mất tất cả sau một phút yếu lòng
Gặp Lại Tình Đầu: Ngọn Gió Thổi Tan Cuộc Đời Tôi
Buổi họp lớp ấy đã thay đổi tất cả. Tôi gặp lại anh – người đàn ông tôi từng yêu say đắm thời thanh xuân. Anh kể về cuộc đời mình, về nỗi cô đơn trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc, về việc ly hôn vì vẫn còn hình bóng tôi trong tim. Những lời nói ấy như chạm vào sâu thẳm trái tim tôi, khiến tôi nhận ra mình đã sống quá lâu trong một “nhà tù vô hình” – một cuộc sống nhạt nhẽo, không cảm xúc.
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện thường xuyên sau buổi gặp đó. Tôi dần cởi mở, quên đi những giới hạn đạo đức và lời cảnh tỉnh từ chính mình. Trong ba tháng chìm đắm trong tình yêu cấm kỵ, tôi ngỡ mình đã tìm lại được thanh xuân đã mất. Nhưng hạnh phúc ấy chỉ là ảo ảnh.
>> Xem thêm: Tình một đêm: Trải nghiệm thú vị hay sai lầm khó sửa?
Ngày Định Mệnh: Gia Đình Tan Vỡ
Chồng tôi phát hiện ra sự thật. Tôi không giỏi che giấu, cũng chẳng thể viện cớ thuyết phục khi trước giờ chỉ quen ở nhà. Anh lạnh lùng dẫn các con đến tận khách sạn nơi tôi và người tình đang ở, để chúng chứng kiến cảnh tượng đau lòng ấy. Tôi chết lặng. Không ngờ anh có thể nhẫn tâm đẩy con cái vào bi kịch của cha mẹ như vậy.
Anh nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt, gọi tôi là kẻ phản bội, người mẹ tồi tệ. Anh cấm tôi gặp các con, gửi chúng về nhà nội và thuê người chăm sóc. Mọi bằng chứng ngoại tình nằm trong tay anh, và tôi biết, dù có ra tòa, tôi cũng chẳng thể giành quyền nuôi con.
Sự Thật Đằng Sau Lời Dối Trá
Đau đớn hơn, khi tôi tìm đến người tình như một điểm tựa cuối cùng, tôi phát hiện anh chưa hề ly dị. Cuộc hôn nhân tan vỡ anh kể chỉ là lời nói dối để lợi dụng tình cảm của tôi. Cả chồng và nhân tình – hai người đàn ông tôi từng tin tưởng – đều là những kẻ không đáng tin. Một người biến tôi thành “ô sin” trong chính ngôi nhà mình, một người dùng mật ngọt để chiếm hữu tôi.
Tôi Đã Sai, Nhưng Sai Từ Đâu?
Tôi sai, tôi không phủ nhận. Nhưng cái sai ấy bắt nguồn từ đâu? Từ cuộc hôn nhân ngột ngạt không lối thoát? Từ nỗi khao khát tự do bị dồn nén quá lâu? Hay từ chính sự yếu đuối của tôi khi để cảm xúc lấn át lý trí? Dù lý do là gì, hậu quả tôi phải chịu quá lớn: mất gia đình, mất niềm tin của các con – những điều quý giá nhất đời tôi.
Giờ đây, tôi bơ vơ giữa lằn ranh của sự tuyệt vọng. Về nhà mẹ đẻ ư, tôi không còn mặt mũi nào. Xin chồng tha thứ, liệu anh có chấp nhận, và nếu có, tôi sẽ trở thành gì trong ngôi nhà ấy – một kẻ tội đồ sống trong địa ngục? Tôi không biết phải làm sao để bước tiếp.